Có bao giờ con thấy xấu hổ vì cha?
Rốt cuộc, cha phải có bao nhiêu bao dung, bao nhiêu yêu thương mới có thể suy nghĩ cho con một cách trọn vẹn đến mức lo sợ con sẽ thấy xấu hổ vì mình như thế?
Cha tôi là một người đàn ông trưởng thành, hay suy nghĩ và rất tinh tế. Trong kí ức của tôi, cha thật sự đã nhiều lần làm tôi khóc. Có những giọt nước mắt từ những trận đòn roi dạy dỗ, cũng có những giọt nước mắt uất ức khi tranh cãi mà bất đồng quan điểm. Và… có cả những lần cha làm tôi khóc vì thật sự xúc động bởi những hành động của ông.
Những ngày tháng đi học, cha là người không ngại nắng mưa đưa đón tôi đến trường. Bất kể là học sáng, học chiều, học thêm hay đi ôn luyện thi học sinh giỏi – mọi nẻo đường, cha là người đồng hành với tôi. Cha không phải là người rãnh rỗi, cha cũng bận, cũng đi làm, nhưng tranh thủ, cha đón đưa tôi đều đặn như nhịp đập của con tim – con tim của người cha thương “cô công chúa nhỏ” của mình thật nhiều.
Mỗi trưa tan học, chạy ào ra cổng trường, cha ở đó, bộ đồ tươm tất vừa thay. Tôi ngây thơ hay vô tâm khi chẳng nghĩ gì nhiều, à ừ…, chắc cha tiện đường từ nơi làm việc về nhà thay đồ rồi mới qua trường đón tôi thôi. Cứ nghĩ thế...
Rồi một hôm, tan học, nhìn loanh quanh mãi mới thấy cha, hôm nay cha không vẫy tay gọi tôi, cha ngồi im lặng giữa đám đông phụ huynh đợi đón con. Hôm nay, cha mặc bộ đồ lấm lem đến đón tôi. Thấy cha, tôi vội chạy đến: “Sao cha ngồi đây mà nãy giờ không kêu con. Con nhìn mãi mới thấy cha đó”. Cha cười, đưa nón bảo hiểm cho tôi. Xe chạy khỏi cổng trường một đoạn xa, cha cất lời: “Bữa nay tan làm trễ, cha không kịp về thay đồ.”
“Con có thấy xấu hổ khi cha mặc bộ đồ lấm lem như này đến đón con không ?” – cha ngập ngừng hỏi. Tôi ngạc nhiên: “Sao lại xấu hổ? Con thấy bình thường mà”. Cha cười cười... “Mấy ông bà kia làm việc này kia, đi đón con toàn đi xe hơi, mặc đồ lịch sự”...
Cha không nói gì thêm, tôi cũng im bặt, nghẹn ở cổ, mắt cay xè, chẳng biết nói gì hơn. Chợt hiểu ra, bấy lâu nay không phải tự nhiên hay tiện đường, cha là vì sợ tôi thấy ngại với bạn bè mà luôn tranh thủ về nhà thay một bộ đồ tươm tất, sạch sẽ sau đó mới đến đón tôi tan học. Cha làm tôi thấy chạnh lòng quá!
Đêm ấy, tôi khóc và cảm thấy thật xấu hổ. Không phải xấu hổ vì cha đến đón tôi trong bộ dạng đó. Là tôi xấu hổ vì từ trước đến giờ bản thân vẫn luôn vô tâm với cha. Xấu hổ vì cha đã luôn thầm lặng lo cho tôi từ vật chất đến tinh thần trong khi bản thân tôi đôi khi còn những hành động thiển cận làm cha buồn lòng. Hẳn là cha đã phải suy nghĩ rất nhiều rồi... Cha phải cân bằng thời gian làm việc và thời gian đưa đón tôi đi học, cha lao động quên cả sự mệt nhoài để lo lắng cho tôi.
Còn tôi thì sao? Tôi chưa từng nghĩ với một câu nói, một hành động của tôi cha cảm nhận như thế nào, có thấy buồn hay từng xấu hổ vì tôi không. Cha thường tự hào khoe với mọi người về đứa con chăm học, giỏi môn này khéo môn kia. Dù tự nhận thấy bản thân còn rất nhiều những thiếu sót, nhưng dường như với cha – mắt cha chỉ lấp lánh sự tự hào khi nhìn về phía tôi. Một người cha vĩ đại đáng lẽ phải được yêu thương, tôn trọng lại đang lo sợ con cái sẽ xấu hổ vì mình, sợ con mình mất mặt với bạn bè.
Chưa từng có ý nghĩ xấu hổ về cha nhưng trước giờ tôi cũng không thấy tự hào về cha mình. Và... sau tất cả, cha vẫn luôn nghĩ cho tôi. Buổi tan học hôm ấy thật sự đã khiến tôi ám ảnh, những lời cha nói trở thành bài học, thành động lực để tôi cố gắng nhiều hơn nữa.
Lần đầu tiên, tôi thấy tự hào về cha. Tôi đã hiểu ra rằng: trên hành trình hiện thực hóa những giấc mơ, mỗi cá nhân cần rất nhiều những dũng cảm, sự cố gắng và cả những hy sinh thầm lặng mà không phải ai cũng biết. Cha đã thầm lặng mang cho tôi sự tự tin mà ông nghĩ tôi cần nó, ông đã dành cho tôi tất thảy những thứ hoàn thiện nhất mà ông có thể với mong muốn tôi luôn ngẩng cao đầu, sống vui vẻ và thành công.
Cha của con! Con sẽ thật cố gắng để không phụ tấm lòng, tình cảm cha đã dành cho con. Cố gắng để cả hôm nay và mai sau, cha không còn lo sợ con xấu hổ với ai cả. Ngược lại, con tự hào vì đã được làm con của cha, nhờ cha nên con mới có được ngày hôm nay. Cha từng nói: “Dù con xấu hay đẹp, mập hay ốm, điên dại hay bình thường thì con vẫn là con của cha”. Vì cha thương con đến như thế, nên đối với con, cha không cần là một người học thức cao, làm chức lớn, giàu có hay nổi tiếng, chỉ vì đó là cha – con sẽ luôn tự hào.
Sao lại phải xấu hổ khi có một người cha sâu sắc, giàu tình thương và luôn là điểm tựa vững chắc cho con cái chứ? Trên mỗi bước đường con đi, mỗi thành tựu con đạt được, một nửa thành công của con là của cha. Không có cha đón đưa, không có sự dạy dỗ của cha, con sẽ chẳng thể nên người. Cha luôn dạy con sống phải biết yêu thương và bình đẳng với mỗi con người. Chẳng có lý do gì để một cô gái lớn lên trong nền tảng giáo dục đầy đạo đức và tình người lại đi xấu hổ vì cha mình cả! Con không cảm thấy cũng không có quyền cảm thấy xấu hổ vì cha.
Hơn tất cả, những gì cha đã dành cho con khiến con luôn tự hào và sẵn sàng khoe với tất cả những người xung quanh về cha. Trên chiếc xe máy nhỏ, có người cha trong bộ quần áo hằn những vết lam lũ, cha đã đến và dùng chính phần đời còn lại của mình để vẽ nên cuộc đời của con, cha là “người nghệ sĩ” không ngại chạm tay vào những vệt màu đen loang lỗ của cuộc đời để vẽ cho con những vệt nắng vàng tươi sáng ở tương lai.
Con không xấu hổ, con tự hào về cha! Cha là một người bình thường nhưng phi thường, một người lao động chân chính để lo cho gia đình, lo cho con mình, và quan trọng con tự hào về cha – vì cha là cha của con – thế thôi!
Thuở đời, có những đứa trẻ chưa hiểu chuyện mới sẵn sàng ruồng cha bỏ mẹ, sẵn sàng lớn tiếng hay vùng vẫy chỉ vì công việc, hoàn cảnh của cha mình. Trong nhân sinh quan của tôi, tôi chỉ từng chứng kiến những đứa trẻ xấu hổ vì cha mẹ mình; tôi cũng chỉ từng thấy người vì sợ người khác dị nghị chê cười nên cố tạo vỏ bọc háo nhoáng cho bản thân. Lần đầu tiên, tôi biết rằng, chính những người cha cũng lo sợ con mình sẽ xấu hổ mà cố ngụy trang một vẻ ngoài hoàn hảo; chính cha lại là người cố khoác lên mình một vỏ bọc chỉnh chu – không phải vì chính mình mà vì những đứa con.
Phải chăng khi thật sự trở thành cha mẹ chúng ta mới hiểu hết được tình thương của đấng sinh thành ? Tôi có niềm tin rằng bất kì người cha nào cũng sẽ nghĩ cho con mình như thế. Bằng cách này hay cách khác, mỗi người cha trên thế giới này đều sẽ nỗ lực mang đến cho con mình những chân trời tốt đẹp nhất.
Cảm ơn cha vẫn luôn nghĩ cho con như thế. Thương và tự hào về cha rất nhiều!
Bài dự thi cuộc thi viết "Cha và con gái"
Tác giả: Nguyễn Thúy Vy
Địa chỉ: Khu dân cư 91B, đường B23, chung cư B4, phường An Khánh, quận Ninh Kiều, thành phố Cần Thơ
Thông tin Cuộc thi viết chủ đề "Cha và con gái"
Yêu cầu
- Bài viết bằng tiếng Việt, dung lượng 1.000 - 1.500 từ được in trên giấy hoặc gửi qua email do Ban tổ chức cung cấp.
- Bài viết được thực hiện dưới dạng thư tâm tình cha dành cho con gái, con gái dành cho cha hoặc dưới dạng tản văn kể về kỷ niệm vui buồn giữa cha - con; nhật ký viết cho cha - con để lột tả về góc ký ức không quên…
Đối tượng dự thi
- Tất cả công dân Việt Nam trong và ngoài nước đều có thể tham gia dự thi
- Mỗi tác giả được gửi tối đa ba (03) bài dự thi.
- Tác phẩm được chọn đăng báo sẽ được trả nhuận bút theo quy định của tòa soạn Tạp chí Gia đình Việt Nam.
Thời gian nhận bài thi
- Thời gian nhận bài dự thi: Từ ngày 19/04/2023 đến ngày 19/06/2023 tính theo dấu bưu điện.
- Lễ tổng kết và Gala Trao giải diễn ra vào Ngày Gia đình Việt Nam 28/06/2023.
Địa chỉ nhận bài thi
- Bài dự thi online gửi qua email: [email protected].
- Bài dự thi viết tay hoặc đánh máy gửi về Tòa soạn Gia đình Việt Nam (Địa chỉ: Số 2 đường Lê Đức Thọ, quận Cầu Giấy, TP.Hà Nội).
Ngoài bì thư ghi rõ: Bài dự thi "Cha và con gái" kèm thông tin tác giả, địa chỉ, số điện thoại. Ban tổ chức không chịu trách nhiệm nếu hồ sơ tham dự cuộc thi bị thất lạc hoặc hư hỏng do lỗi của bưu điện.
Thông tin liên hệ
Tòa soạn Tạp chí Gia đình Việt Nam: Số 2 đường Lê Đức Thọ, quận Cầu Giấy, TP.Hà Nội.
Điện thoại: 0903.344571 (Nhà báo Đông Hường) hoặc 0973957126 (Đồng chí Bùi Hải Én).
Lưu ý: Tòa soạn sẽ chọn bài có nội dung phù hợp, biên tập sơ bộ (không làm thay đổi nội dung) để đăng báo. Bài chọn đăng được nhận nhuận bút theo quy định.
Để biết thông tin chi tiết về cuộc thi mời quý độc giả xem tại đây!
Tài sản lớn nhất cuộc đời là người vợ xấu, đất cằn và chiếc áo bông rách
Tục ngữ có câu: “Ba tài sản lớn nhất của cuộc đời là người vợ xấu, đất cằn và chiếc áo bông rách”, nó chiếm bao nhiêu trong cuộc đời còn lại của bạn?
Vì sao ngày càng nhiều gia đình từ bỏ sàn gỗ?
Xu hướng trang trí lát sàn gỗ từng rất phổ biến nhưng hiện nay nhiều gia đình không còn lựa chọn. Sàn gỗ có chăng chỉ được lắp trong phòng ngủ, các phòng khác đều được lát gạch men.
Về nhà - về với yêu thương
Ðối với nhiều người, ngôi nhà không chỉ để ở mà còn mang giá trị tinh thần đặc biệt. Ðó còn là gia đình với sự bao dung, chở che, nâng đỡ và trách nhiệm dành cho nhau. Cuộc sống đôi khi phải đối mặt với khó khăn, thử thách... những lúc ấy, điểm tựa lớn nhất không đâu khác mà chính là mái nhà và những người thân yêu của mình.
Có nên thiết kế phòng tắm trong phòng ngủ?
Với sự thay đổi trong lối sống và sự đa dạng hóa nhu cầu sinh hoạt, phòng ngủ chính có phòng tắm có còn đáp ứng được nhu cầu của các gia đình hiện đại hay không và nên giữ lại hay loại bỏ đã trở thành đề tài bàn luận sôi nổi.
Có nên tiết lộ cho con cái biết về tiền lương hưu, sổ tiết kiệm?
Một người đàn ông 69 tuổi trăn trở: “Ở tuổi già, số tiền ký gửi này giống như một chiếc chìa khóa bí ẩn trong tay. Tôi không biết có nên trao lại cho con cháu hay không”.
Tâm thư gửi vợ ngày 20/10
Hạnh phúc là 365 ngày biết hài lòng chứ không phải chỉ một hai ngày hoan hỷ. Nếu không phải đánh đông dẹp bắc, anh cũng sẽ sẵn sàng ẵm con, nhặt rau để em lắp bóng đèn, sửa đường ống nước.
Top 10 quà tặng độc đáo cho Ngày Phụ nữ Việt Nam 20/10
Ngày Phụ Nữ Việt Nam 20/10 là dịp lý tưởng để thể hiện lòng biết ơn và tôn vinh người phụ nữ trong cuộc sống của bạn. Một cách tuyệt vời để làm điều này là thông qua việc tặng những món quà ý nghĩa và đặc biệt.